Nghiên cứu quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng của một số tỉnh khu vực Tây Bắc
Tóm tắt: Phát triển du lịch cộng đồng là chủ đề hiện đang được nhiều nhà nghiên
cứu và quản lý quan tâm. Ở Việt Nam, du lịch cộng đồng đã được phát triển cách đây nhiều
năm và ngày càng được khuyến khích phát triển. Trong bối cảnh đó, việc nghiên cứu quản lý
nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng, đặc biệt ở cấp tỉnh, có ý nghĩa hết sức quan
trọng. Mặc dù đã có một số nghiên cứu trong và ngoài nước về chủ đề này, tuy nhiên, cho
đến nay, vẫn chưa có nghiên cứu tổng thể nào về hoạt động quản lý nhà nước đối với phát
triển du lịch cộng đồng ở khu vực Tây Bắc. Mục tiêu của bài báo là đề xuất một số giải pháp
hoàn thiện công tác quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng ở môt số tỉnh khu
vực Tây Bắc trên cơ sở phân tích thực trạng quản lý phát triển du lịch cộng đồng ở khu vực
này. Những giải pháp được đề xuất liên quan đến đổi mới công tác xây dựng chiến lược, quy
hoạch, kế hoạch phát triển du lịch cộng đồng; hoàn thiện các chính sách, quy định liên quan
đến phát triển du lịch cộng đồng và tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra hoạt động phát
triển du lịch cộng đồng.
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tải về để xem bản đầy đủ
Tóm tắt nội dung tài liệu: Nghiên cứu quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng của một số tỉnh khu vực Tây Bắc
3, theo đó, điểm đánh giá thấp nhất thuộc về nội dung cung cấp số liệu thống kê, đánh giá chất lượng nguồn nhân lực DLCĐ của cơ quan QLNN. - Bộ máy quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng Cũng như các địa phương khác trên cả nước, trong vòng 15 năm trở lại đây, bộ máy tổ chức quản lý du lịch của các địa phương khu vực Tây Bắc có sự biến động nhất định. Năm 2008, các tỉnh trong vùng đã thành lập Sở VHTTDL trên cơ sở hợp nhất Sở Văn hóa Thông tin, Sở Thể dục thể thao, bộ phận quản lý du lịch thuộc Sở Thương mại - Du lịch, bộ phận Gia đình của Uỷ ban Dân số, Gia đình và Trẻ em. Đến năm 2017, các Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch trong vùng lại tiếp tục tiến hành đổi mới, sắp xếp lại tổ chức bộ máy các cấp, bao gồm cả khối QLNN và đơn vị sự nghiệp công lập theo hướng thu gọn đầu mối, hợp nhất một số phòng ban, đơn vị. Ở tất cả các Sở VHTTDL các tỉnh Tây Bắc, bộ phận tham mưu chuyên môn về du lịch là Phòng Quản lý du lịch và bộ phận thanh tra, kiểm tra chuyên ngành du lịch thuộc chức năng của Thanh 35Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion tra Sở. Các Phòng Quản lý du lịch có chức năng tham mưu giúp Giám đốc Sở trong công tác quản lý Nhà nước đối với tất cả các hoạt động trong lĩnh vực du lịch. Về nhân lực, Phòng Quản lý Du lịch của các Sở VHTTDL chỉ có từ 5-7 cán bộ. Có thể thấy, với chức năng và nhiệm vụ như vậy, nhân lực của các Phòng Quản lý du lịch là rất mỏng nhưng lại phải đảm nhận nhiều mảng công việc khác nhau nên việc triển khai các nhiệm vụ còn nhiều khó khăn. Nhìn chung, cũng như nhiều địa phương khác trên cả nước, sự không ổn định về bộ máy tham mưu quản lý du lịch trong thời gian qua đã ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của ngành du lịch nói chung và DLCĐ nói riêng ở các địa phương khu vực Tây Bắc. Công tác QLNN về DLCĐ phần lớn mới chỉ dừng lại ở việc quản lý con số, tầm nhìn dài hạn trong phát triển du lịch còn có những hạn chế nhất định. Phát triển DLCĐ có đặc thù riêng, liên quan đến nhiều yếu tố, đặc biệt là trao quyền tự chủ cho cộng đồng, do vậ y dù bộ máy QLNN được tổ chức ở dạng nào, chấ t lư ợ ng độ i ngũ cá n bộ trong ngà nh du lị ch ở các địa phương này cầ n phả i đư ợ c tă ng cư ờ ng hơn nữa. Kết quả đánh giá của các chuyên gia về các nội dung liên quan đến Bộ máy quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng được trình bày trên bảng 4. Theo đó, các nội dung được đánh giá không chênh lệch nhiều đối với 3 địa phương. Bảng 4 - Kết quả khảo sát các nội dung liên quan đến bộ máy QLNN đối với phát triển du lịch cộng đồng ở một số tỉnh khu vực Tây Bắc TT Nội dung Hòa Bình Sơn La Điện Biên 1 Sự phù hợp của cơ cấu bộ máy QLNN về du lịch địa phương hiện nay với yêu cầu quản lý phát triển DLCĐ 3.13 2.92 2.97 2 Năng lực của bộ máy QLNN về du lịch đáp ứng yêu cầu quản lý phát triển DLCĐ 3.00 2.86 2.97 3 Mức độ phối hợp giữa các Sở, Ngành... ở địa phương trong quản lý phát triển DLCĐ 3.00 2.95 2.86 4 Mức độ phối hợp giữa các cơ quan QLNN ở địa phương và TW trong quản lý phát triển DLCĐ 3.21 3.14 3.05 Nguồn: Điều tra xã hội học của tác giả - Đánh giá chung về th ực trạng quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng ở một số tỉnh khu vực Tây Bắc Trong giai đoạn vừa qua, mặc dù gặp nhiều khó khăn song công tác QLNN đối với phát triển DLCĐ ở các tỉnh Tây Bắc đã có bước chuyển biến tích cực, đạt được những thành công đáng kể. Nhận thức về phát triển du lịch nói chung và DLCĐ nói riêng đã được nâng cao. Các địa phương đã tích cực tổ chức hướng dẫn triển khai các văn bản quy phạm pháp luật của Nhà nước về DLCĐ, chỉ đạo xây dựng và tổ chức triển khai thực hiện bước đầu có hiệu quả các cơ chế, chính sách, đề án, dự án phát triển DLCĐ ở các địa phương. Công tác xây dựng quy hoạch và kế hoạch phát triển du lịch, trong đó có các nội dung về phát triển DLCĐ đã được chú trọng. Các quy hoạch, kế hoạch này mặc dù còn nhiều khiếm khuyết, tuy nhiên, nhìn chung phù hợp với thực tế địa phương, là tiền đề quan trọng để thu hút đầu tư và triển khai các dự án về DLCĐ. Các địa phương cũng đã nỗ lực kiện toàn và nâng cao năng lực bộ máy để thực hiện tốt công tác QLNN đối với phát triển DLCĐ trên địa bàn, tích cực triển khai công tác đào tạo, bồi dưỡng và hỗ trợ đào tạo, bồi dưỡng nguồn nhân lực cho phát triển DLCĐ được quan tâm 36 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion và tăng cường, đã tạo điều kiện để các hộ gia đình, nhân lực trong các doanh nghiệp nâng cao kĩ năng làm du lịch. Bên cạnh những mặt tích cực đạt được, QLNN đối với phát triển DLCĐ tại một số tỉnh Tây Bắc trong thời gian qua cũng bộc lộ những hạn chế nhất định. Việc cụ thể hoá và ban hành các cơ chế, chính sách để quản lý phát triển DLCĐ còn chưa kịp thời, chưa đầy đủ; nội dung chính sách, mức hỗ trợ thể hiện trong chính sách chưa phù hợp với điều kiện thực tế nên chưa thu hút được các thành phần kinh tế tham gia phát triển DLCĐ. Các mục tiêu, chỉ tiêu cụ thể về phát triển DLCĐ còn chưa đầy đủ, dẫn đến khó khăn cho việc triển khai, đánh giá và thống kê các kết quả về phát triển DLCĐ làm cơ sở cho hoạch định và điều chỉnh chính sách phát triển DLCĐ theo từng giai đoạn. Bên cạnh đó, nguồn nhân lực DLCĐ cả ở cấp QLNN và lao động tại doanh nghiệp ở các địa phương còn thiếu về số lượng và yếu về chất lượng. Liên kết phát triển du lịch nội vùng và liên kết ngoại vùng còn nhiều bất cập, các tỉnh trong vùng còn tập trung nhiều cho mục tiêu tăng trưởng và phát triển du lịch riêng từng tỉnh mà chưa chú trọng đúng mức việc liên kết và khai thác lợi thế chung của khu vực, thiếu sự hợp tác nội vùng trong xây dựng và triển khai chiến lược, quy hoạch, đề án về phát triển DLCĐ. Nguyên nhân của các hạn chế trên đến từ nhiều phía, song về phía chính quyền các tỉnh do các nguyên nhân chủ yếu sau: (1) Nhận thức về phát triển du lịch cộng đồng, vai trò của chính quyền địa phương cấp tỉnh trong chỉ đạo, điều hành phát triển DLCĐ của địa phương chưa đầy đủ; (2) Quan hệ phối hợp giữa các cơ quan, ban, ngành ở các địa phương trong xây dựng và quản lý quy hoạch, đề án có liên quan đến DLCĐ; xây dựng và phân bổ nguồn lực đầu tư, kiểm tra đánh giá của một số chính sách liên quan đến phát triển DLCĐ chưa chặt chẽ nên không tận dụng được thế mạnh của mỗi cơ quan, ngành trong việc xây dựng và triển khai các quy hoạch, đề án về phát triển DLCĐ (3) Thiếu sự phối hợp hiệu quả giữa chính quyền các tỉnh trong vùng trong quản lý phát triển du lịch cộng đồng phát triển du lịch dẫn đến tình trạng đầu tư chồng chéo, không hiệu quả và chưa phát huy được thế mạnh của từng địa phương trong vùng. 4. Một số giải pháp hoàn thiện quản lý nhà nước đối với phát triển du lịch cộng đồng của một số tỉnh khu vực Tây Bắc, Việt Nam Trên cơ sở bối cảnh hiện nay, các quy định trong Luật Du lịch 2017, Chiến lược phát triển du lịch Việt Nam đến năm 2030, Quy hoạch tổng thể phát triển du lịch Việt Nam đến năm 2020 tầm nhìn đến năm 2030 đã được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt và các định hướng về phát triển du lịch, DLCĐ của các địa phương; căn cứ vào điều kiện thực tế tại các tỉnh khu vực Tây Bắc, để phát triển DLCĐ, từng bước khắc phục các hạn chế, yếu kém và nguyên nhân gây ra các hạn chế trong quản lý nhà nước của các tỉnh trong vùng với phát triển DLCĐ cần thiết thực hiện các quan điểm và giải pháp sau: Trước hết về quan điểm, việc hoàn thiện quản lý đối với phát triển DLCĐ ở từng địa phương phải được thực hiện theo các quan điểm sau: 1) Hoàn thiện QLNN đối với phát triển DLCĐ gắn liền với đổi mới nhận thức và đổi mới tư duy về vai trò của DLCĐ trong bức tranh tổng thể về phát triển du lịch địa phương; 2) Hoàn thiện QLNN đối với phát triển DLCĐ để khai thác tối ưu tiềm năng du lịch, thúc đẩy phát triển bền vững DLCĐ; góp phần nâng cao đời sống, xóa đói giảm nghèo và 37Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion phát triển KTXH của địa phương nói riêng và của cả khu vực Tây Bắc nói chung; 3) Hoàn thiện QLNN đối với phát triển DLCĐ để nâng cao hiệu lực, hiệu quả QLNN về du lịch nói chung và về DLCĐ nói riêng trong bối cảnh du lịch Việt Nam được định hướng phát triển thành ngành kinh tế mũi nhọn và những tác động hiện tại, tương lai của CMCN 4.0; 4) Hoàn thiện QLNN đối với phát triển DLCĐ phải trên cơ sở tham khảo, vận dụng các kinh nghiệm trong công tác QLNN đối với DLCĐ trong nước và trên thế giới. Hai là, tiếp tục nâng cao nhận thức của tất cả các chủ thể tham gia hoạt động du lịch, trong đó có cộng đồng địa phương về phát triển DLCĐ, đặc biệt nhận thức về vai trò của DLCĐ trong việc nâng cao đời sống người dân, bảo vệ các giá trị văn hóa của các dân tộc dưới những tác động tiêu cực của du lịch. Ba là , hoàn thiện quy hoạch, đề án liên quan đến phát triển DLCĐ gắn với đổi mới về nội dung và biện pháp triển khai. Rà soát, xây dựng mới hoặc điều chỉnh các quy hoạch, đề án có liên quan đến phát triển du lịch nói chung và DLCĐ nói riêng của cả lãnh thổ khu vực Tây Bắc và của từng địa phương trong vùng theo hướng đảm bảo các nguyên tắc của phát triển DLCĐ, phù hợp với nhu cầu của thị trường, xu hướng phát triển của DLCĐ và đặc điểm đặc thù của địa phương. Bốn là, rà soát, bổ sung và hoàn thiện các chính sách, quy định liên quan đến phát triển DLCĐ theo hướng phù hợp với thực tế địa phương, bảo đảm phát triển DLCĐ bền vững. Lồng ghép các quy định, chính sách về phát triển DLCĐ trong các chính sách về phát triển nông thôn mới và các chính sách hỗ trợ khác của Nhà nước trên địa bàn. Chú trọng công tác đánh giá tác động của các chính sách hỗ trợ phát triển DLCĐ, tác động của các quy định về quản lý hoạt động DLCĐ để ban hành hoặc điều chỉnh cho hiệu quả hơn và phù hợp hơn với đặc thù từng địa phương. Năm là, tăng cường công tác quản lý quy hoạch, đầu tư cơ sở hạ tầng du lịch; tạo điều kiện về cơ chế, chính sách để khuyến khích, thu hút nguồn lực đầu tư phát triển DLCĐ trên địa bàn; Sáu là, chú trọng đầu tư nâng cao chất lượng dịch vụ tại các điểm DLCĐ đã và đang khai thác. Quản lý chặt chẽ tài nguyên du lịch, xây dựng quy hoạch chi tiết, kế hoạch có trọng tâm, trọng điểm, đảm bảo hình thành, khai thác các sản phẩm du lịch hợp lý, có tính độc đáo, nâng cao giá trị sản phẩm DLCĐ tạo lợi thế cạnh tranh thu hút khách. Bảy là, đẩy mạnh công tác xúc tiến, quảng bá du lịch gắn với thị trường, tăng cường liên kết các tỉnh Tây Bắc trong xúc tiến quảng bá du lịch nói chung và DLCĐ nói riêng. Tám là, tiếp tục xây dựng và hoàn thiện bộ máy QLNN đối với hoạt động du lịch nói chung và phát triển DLCĐ nói riêng tại Tây Bắc nhằm tăng cường hiệu lực, hiệu quả trong công tác QLNN đối với phát triển DLCĐ. Đào tạo bồi dưỡng nâng cao trình độ cho cán bộ QLNN du lịch, về quản lý phát triển DLCĐ... đáp ứng với nhu cầu trong tình hình mới. Tiếp tục rà soát và ban hành các chính sách liên quan đến công tác tập huấn, bồi dưỡng và phát triển nguồn nhân lực DLCĐ nhằm nâng cao chất lượng nhân lực. 5. Kết luận Hoàn thiện công tác QLNN đối với phát triển DLCĐ là yêu cầu quan trọng nhằm nâng cao hiệu quả phát triển DLCĐ trong điều kiện kinh tế thị trường và hội nhập quốc tế hiện nay. Bài báo đã phân 38 Nghiên cứu trao đổi ● Research-Exchange of opinion tích thực trạng QLNN đối với phát triển DLCĐ và đề xuất một số giải pháp hoàn thiện QLNN đối với phát triển DLCĐ ở một số tỉnh khu vực Tây Bắc. Những giải pháp được đề xuất liên quan đến đổi mới công tác xây dựng chiến lược, quy hoạch, kế hoạch phát triển du lịch nói chung và phát triển DLCĐ nói riêng; hoàn thiện các chính sách, quy định liên quan đến phát triển DLCĐ và tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra, giám sát và xử lý vi phạm trong hoạt động phát triển DLCĐ... Tất cả các giải pháp này cần được thực hiện đồng bộ và có giai đoạn. Tuy nhiên, thực tế phát triển DLCĐ nói chung và QLNN đối với phát triển DLCĐ nói riêng những năm qua ở vùng cho thấy, muốn DLCĐ phát triển, bên cạnh việc tăng cường hiệu lực, hiệu quả của hoạt động QLNN, bản thân cộng đồng cũng cần ý thức được vai trò và trách nhiệm của mình trong việc tham gia vào hoạt động du lịch. Bên cạnh việc tham gia vào hoạt động du lịch để nâng cao đời sống, cộng đồng phải cùng với cơ quan QLNN bảo vệ được văn hoá bản địa - giá trị cốt lõi của cộng đồng, bởi nếu không bảo vệ được các giá trị này, DLCĐ cũng không thể phát triển theo đúng ý nghĩa của nó. Tài l iệu tham khảo: 1. Đỗ Thuý Mùi (2016), Tiềm năng phát triển du lịch cộng đồng theo hướng bền vững ở vùng Tây Bắc: Thực trạng và những giải pháp, Trường Đại học Tây Bắc. 2. Khương Thị Hồng Nhung (2016), Thực hiện chính sách phát triển du lịch bền vững từ thực tiễn tỉnh Hòa Bình, Luận văn thạc sỹ, Học viện Khoa học xã hội. 3. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch Điện Biên (2008), Quy hoạch tổng thể phát triển Du lịch tỉnh Điện Biên giai đoạn đến năm 2020. 4. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch Hoà Bình (2014), Quy hoạch tổng thể phát triển du lịch tỉnh Hòa Bình giai đoạn 2014-2020, tầm nhìn đến năm 2030. 5. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch Hoà Bình (2017), Định hướng, giải pháp xây dựng và phát triển bền vững loại hình du lịch cộng đồng vùng Tây Bắc. 6. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch Sơn La (2014), Điều chỉnh quy hoạch tổng thể phát triển du lịch tỉnh Sơn La đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2030. 7. Sở Văn hoá Thể thao và Du lịch Sơn La (2019), Báo cáo kết quả triển khai xây dựng chính sách phát triển du lịch cộng đồng và định hướng phát triển du lịch cộng đồng trên địa bàn tỉnh Sơn La đến năm 2020. 8. Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch (2018), Chí nh sá ch phá t triể n Du lị ch cộng đồ ng và đà o tạ o nguồ n nhâ n lự c phụ c vụ cho phá t triể n du lị ch cộng đồ ng tạ i Việt Nam., Kỷ yếu hội thảo, Mai Châu, Hòa Bình. 9. Dangi, Tek B. and Jamal, Tazim (2016), An integrated approach to “sustainable community-based tourism, Sustainability, Switzerland. Pp. 8 - 15 10. Ghapar, Amman Abd, Othman, Nor Ain, and Jamal, Salamiah (2015), The Role of Government on Community Resilient in the Homestay Industry in Malaysia, Tourism, Leisure and Global Change. Vol. 2, pp. 8-10. 11. Giampiccoli, Andrea, Jugmohan, Sean, and Mtapuri, Oliver (2015), Chara cteristics and Policies of Community- Based Tourism in the Case of Jamaica, Caucasus Journal of Social Sciences - Business and Economics pp. 45-70. 12. Harwood, Sharon (2010), Planning for Community Based Tourism in a Remote Location, Sustainability. Vol. 2, pp. 1909-1923. 13. Ministry Of Tourism and Entertainment - Jamaica (2015), National Community Tourism Policy and Strategy. Địa chỉ tác giả: Khoa Du lịch, Trường Đại học Mở Hà Nội Email: phuongtt@hou.edu.vn
File đính kèm:
- nghien_cuu_quan_ly_nha_nuoc_doi_voi_phat_trien_du_lich_cong.pdf