Mô hình quản lý tham dự trong phát triển du lịch cộng đồng tại huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam
Tóm tắt
Phát triển du lịch cộng đồng đang được coi là một xu hướng giúp các địa phương có nguồn lực tài
nguyên phong phú cải thiện điều kiện kinh tế và văn hóa xã hội. Sự phát triển này sẽ đi ngược lại quan
điểm phát triển bền vững nếu địa phương không có biện pháp quản lý phù hợp. Bài viết đề xuất mô hình
quản lý tham dự nhằm xác định rõ vai trò và trách nhiệm của các bên liên quan đến việc vận hành các
hoạt động du lịch trên địa bàn huyện Tây Giang - một huyện miền núi phía tây tỉnh Quảng Nam, nơi có
tiềm năng du lịch to lớn từ nguồn tài nguyên tự nhiên và giá trị văn hóa tộc người Cơ Tu. Tại đây, chính
quyền và người dân địa phương đang từng bước xây dựng kế hoạch phát triển du lịch dựa vào cộng đồng.
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tóm tắt nội dung tài liệu: Mô hình quản lý tham dự trong phát triển du lịch cộng đồng tại huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam
được giữ gìn gần như nguyên vẹn là nhờ sức mạnh của cộng đồng. 725 cây Pơ mu cổ thụ được công nhận là “cây di sản” nhờ nỗ lực ngăn chặn phá rừng, chặt cây đem bán của từng người dân, bởi người Cơ tu coi đó là rừng cây thiêng, là nơi thánh thần cư trú, chở che cho cả buôn làng. Người Cơ Tu vẫn dựa vào nhau để lao động và sinh sống nên từ cách ăn, cách ở, cách mặc đến tổ chức lễ hội, trình diễn nghệ thuật vẫn như chưa hề biến đổi trước tác động của thời cuộc. Sau chính sách xây dựng nông thôn mới, nhiều con em Cơ Tu được cử đi học, người Cơ Tu được tiếp cận phương tiện đại chúng nên trình độ dân trí được nâng cao. Họ nhận thức rất rõ những hủ tục lạc hậu cần loại bỏ như việc tốn quá nhiều thời gian và của cải cho cưới xin, ma chay hay sát sinh trâu bò quá nhiều cho một lễ hội. Họ cũng nhận thức rõ những giá trị bản sắc văn hóa cần bảo tồn, gìn giữ và phục hồi như hình thức sinh hoạt cộng đồng tại nhà Gươl, nghệ thuật điêu khắc, trang trí, nghệ thuật biểu diễn Đây chính là nguồn lực lớn mạnh nhất để Tây Giang phát triển du lịch cộng đồng. Nhưng để tham gia xây dựng và phát triển du lịch cộng đồng đòi hỏi vai trò tự quản của cộng đồng địa phương rất cao. Cơ sở vật chất của cộng đồng như nhà ở, sân vườn, nhà Gươl, trở thành cơ sở vật chất của ngành Du lịch. Chính người dân địa phương trở thành nguồn nhân lực du lịch. Họ phải đối mặt với một số vấn đề như: Một số lượng không nhỏ những người từ nơi khác đến xâm nhập vào đời sống cộng đồng của họ; hay việc chuyển đổi từ nghề lao động chính là làm nương phát rẫy sang nghề dịch vụ. Điều này đòi hỏi mỗi cá nhân trong cộng đồng phải ý thức rất rõ vai trò của mình đối với cộng đồng chung trong việc bảo tồn và giữ gìn tài nguyên và nếp sống văn hóa lành mạnh, trách nhiệm trong từng bước xây dựng mô hình du lịch cộng đồng và những lợi ích mà họ được hưởng từ kế hoạch đó. Từ những nhận thức đúng đắn, người dân sẽ tham gia phát triển du lịch cộng đồng tại làng bản của họ ngay từ những bước đầu tiên như đề xuất ý tưởng, xây dựng kế hoạch đến triển khai, thực hiện và đánh giá, giám sát. Hoàn thành được tất cả những điều này, cộng đồng mới thể hiện được vai trò tự quản của họ trong mô hình quản lý tham dự đối với du lịch cộng đồng. Mô hình quản lý tham dự cần thế cân bằng giữa hai yếu tố cộng đồng và Nhà nước. Hiện nay, quản lý nhà nước ở huyện Tây Giang đã thể hiện sự hậu thuẫn cho phát triển du lịch bằng hệ thống chính sách cởi mở. Trước tiên, đó là sự đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng - điện, đường, trường, trạm nằm trong chính sách xây dựng nông thôn mới. Tiếp theo là chi phí tập trung bảo tồn các giá trị văn hóa tộc người Cơ Tu, quy hoạch và xây dựng các điểm du lịch, thực hiện xúc tiến, quảng bá như các sự kiện gắn biển cây di sản cho rừng Pơ Mu, hay năm du lịch Tây Giang 2016 “Tiếng vọng đại ngàn”. Sơ đồ 1. Mô hình quản lý tham dự trong phát triển du lịch cộng đồng tại huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam (Nguồn: Tác giả) Số 30 (Tháng 12 - 2019)88 NGHIÊN CỨUVĂ N HÓA Chính quyền Tây Giang đang khuyến khích các nhà đầu tư thiết kế sản phẩm du lịch, xây dựng và chỉnh trang cơ sở vật chất kỹ thuật. Đối tượng các nhà đầu tư mà chính quyền hướng đến trước tiên là các doanh nghiệp, cá nhân trên địa bàn, sau đó mới là các nhà đầu tư có tên tuổi ở nơi khác đến. Tuy nhiên, bước đầu thực hiện phát triển du lịch tại địa phương cho thấy còn nhiều trở ngại khi hoạt động du lịch rất manh mún, dựa chủ yếu vào nhu cầu tự phát của khách du lịch, trong khi đối tượng khách chính hiện nay có mức chi trả thấp, ý thức bảo tồn chưa cao. Mặc dù Tây Giang cũng là một trong ba địa phương của tỉnh Quảng Nam có đơn vị phụ trách du lịch chuyên biệt nhưng hoạt động tuyên truyền, quảng bá của Trung tâm xúc tiến, đầu tư và phát triển du lịch này chưa mang lại kết quả cao. Điều này đòi hỏi cần tăng cường vai trò quản lý của Nhà nước, trước tiên trong liên kết với cộng đồng, để xây dựng khả năng cung ứng du lịch sẵn sàng đảm bảo chất lượng tốt nhất phục vụ khách du lịch. Sau đó, các chủ thể quản lý nhà nước cần thiết lập mối quan hệ mạnh mẽ với các nhà đầu tư để tạo ra thị trường du lịch sôi động và cốt lõi, nhằm thu hút du khách đến với một điểm đến thân thiện, đa dạng tài nguyên và đậm đà bản sắc. Trong bối cảnh nền kinh tế xã hội hiện nay, thị trường đóng vai trò quy định sự tồn tại và phát triển của bất kỳ hình thức xã hội nào. Thị trường du lịch được tạo ra trước hết từ nhu cầu đi du lịch của du khách. Xu hướng đi du lịch hiện nay đang ngày càng hướng đến các giá trị trải nghiệm, trải nghiệm sự hoang sơ của tự nhiên, trải nghiệm đời sống văn hóa khác lạ của tộc người thiểu số. Bởi thế Tây Giang hoàn toàn có khả năng trở thành một điểm đến đầy hấp dẫn với du khách trong nước và quốc tế. Thị trường du lịch còn được tạo ra bởi khả năng cung ứng của điểm du lịch. Nắm bắt được điều này, chính quyền địa phương đã định hướng và tạo điều kiện cho Tây Giang phát triển du lịch cộng đồng. Đây chính là hình thức du lịch đáp ứng tốt nhất nhu cầu được trải nghiệm đời sống thực tại điểm đến của khách du lịch, đồng thời hướng đến sự phát triển bền vững khi mang lại sự cải thiện kinh tế và đời sống văn hóa xã hội trực tiếp cho người dân địa phương. Tuy nhiên trong thời gian đầu hoạt động, thị trường du lịch ở huyện miền núi này chưa thực sự mang lại hiệu quả. Nhu cầu du lịch đến đây đa phần là bộc phát, lẻ tẻ và thưa thớt. Điều cần nhất hiện nay là sự tham gia của các công ty lữ hành trong việc kết nối, xây dựng thị trường khách mục tiêu. Từ giữa năm 2015 đến nay, chính quyền Tây Giang đã hỗ trợ rất nhiều các chuyến Farm trip đưa các công ty lữ hành có tiếng đến khảo sát các điểm du lịch cộng đồng trên địa bàn. Trong đó tập trung vào các công ty khai thác khách quốc tế với loại hình du lịch bằng xe máy, xe đạp hay du lịch mạo hiểm Đây là tín hiệu đáng mừng cho tương lai của du lịch Tây Giang khi các công ty lữ hành kết hợp cùng chính quyền có chính sách xúc tiến, quảng bá hiệu quả. Điều này sẽ không chỉ tạo ra một thị trường sôi động mà còn thu hút sự đầu tư của các doanh nghiệp lớn trong và ngoài nước. Tuy nhiên, để hướng đến hoạt động du lịch bền vững, Tây Giang cần hướng đến khai thác tập trung một tập khách nhất định. Đó là đối tượng khách có khả năng chi trả đồng thời có ý thức bảo tồn tài nguyên khi tham gia du lịch. Không nên khai thác xô bồ, vì nguồn lợi trước mắt để tận diệt nguồn tài nguyên quý giá, một khi mất đi không bao giờ lấy lại được. Sự điều tiết này hoàn toàn phụ thuộc vào thị trường nhưng dưới sự chỉ đạo và quản lý của Nhà nước. Đóng vai trò không kém phần quan trọng trong mô hình là vai trò tham dự của các nhân tố khác, trong đó nhấn mạnh chức năng nghiên cứu tham dự của nhóm chuyên gia và các nhà khoa học. Du lịch là ngành kinh tế tổng hợp nên để hoạt động du lịch phát triển tại một địa phương rất cần sự tham gia của các ngành kinh tế khác như nông nghiệp cung cấp thực phẩm, thủ công nghiệp cung 89Số 30 (Tháng 12 - 2019) VĂN HÓA DU LỊCH NGHIÊN CỨUVĂ N HÓA cấp các sản phẩm thủ công, các mặt hàng lưu niệm hay sự đảm bảo của hệ thống an ninh, quốc phòng, giao thông, y tế Tất cả chung tay với nhau trong định hướng phát triển du lịch sẽ tạo ra một bộ mặt an toàn và thân thiện cho điểm đến thu hút khách du lịch. Tây Giang với chính sách mở về du lịch cũng đã và đang khuyến khích các lĩnh vực khác dần hoàn thiện để đáp ứng nhu cầu tăng trưởng và phát triển của du lịch. Tuy nhiên, trong giai đoạn đầu này, khi mọi dự định còn nằm trong kế hoạch thì sự tham gia nghiên cứu và tư vấn của các nhóm chuyên gia và nhà khoa học là vô cùng cần thiết. Các nhà khoa học sẽ giúp chính quyền và các nhà đầu tư trả lời cho câu hỏi: Nên khai thác cái gì phục vụ du lịch và khai thác đến đâu? Học hỏi kinh nghiệm của các điểm du lịch trước đó, việc khai thác quá mức sẽ ảnh hưởng đến môi trường và phá hủy vĩnh viễn nguồn tài nguyên, các nhà khoa học sẽ tư vấn về chuyên môn để Tây Giang có sự khai thác trọng tâm, trọng điểm. Họ cũng là người đưa ra sự cảnh báo về các giới hạn cho phép để khách du lịch không gây tổn hại đến tài nguyên tự nhiên và làm biến dạng bản sắc văn hóa tộc người Cơ Tu. Bước đầu, các nhà chuyên môn và khoa học đã thể hiện vai trò của họ trong việc khẳng định và ghi nhận các giá trị tự nhiên và văn hóa của Tây Giang, góp phần giúp nó trở thành nguồn lực trong khai thác du lịch. Nhưng trong quá trình khai thác, sự đồng hành của họ là nhân tố không thể thiếu cho bức tranh phát triển du lịch tổng thể và lâu dài của một vùng đất. Mô hình quản lý tham dự đặt ra trách nhiệm và lợi ích của các bên liên quan trong phát triển du lịch cộng đồng tại huyện Tây Giang, tỉnh Quảng Nam. Ngoài sự tương tác của các bên liên quan đến sự phát triển du lịch cộng đồng trên địa bàn, mô hình còn thể hiện mối quan hệ của các nhóm đối tượng với nhau. Mối quan hệ này cho thấy vai trò chủ đạo của quản lý nhà nước. Mặc dù để phát triển du lịch cộng đồng tại địa phương, cộng đồng bản địa giữ vai trò chính yếu nhưng nếu thiếu sự định hướng và quản lý của Nhà nước, hoạt động này chỉ mang tính chất tự phát, có thể đi chệch hướng và không phát triển một cách bền vững. Thông qua hệ thống chính sách, Nhà nước có khả năng lôi kéo sự tham dự của nhà đầu tư nhằm phát triển thị trường và các nhân tố xã hội khác. Nếu Nhà nước thực hiện chức năng của mình một cách hiệu quả thì vai trò của các đối tượng khác tự động được phát huy để có thể mang lại lợi ích nhiều mặt cho nhau. Bởi vậy, giữa các yếu tố trong mô hình quản lý tham dự, quản lý nhà nước đóng vai trò điều phối các bên liên quan khác. Thực trạng phát triển du lịch cộng đồng hiện nay tại huyện Tây Giang cho thấy địa phương còn thiếu và yếu về sự tương tác giữa các bên tham dự. Nếu như không có sự liên kết chặt chẽ giữa các bên liên quan trong quá trình tham dự, tình trạng hoạt động manh mún, chộp giật, phát triển nóng dẫn tới hoang phí và mất mát tài nguyên rất dễ xảy ra. Bởi vậy, ngay từ giai đoạn đầu này, rất cần sự vào cuộc ngay lập tức của quản lý nhà nước trong vai trò điều phối các bên liên quan tham dự mô hình quản lý để mỗi bên nhận thức rõ trách nhiệm và cùng tham gia gây dựng hoạt động phát triển cộng đồng một cách hiệu quả và bền vững. Kết luận Sự phát triển du lịch cộng đồng một cách tự phát và nóng vội sẽ dẫn đến hệ quả khó lường trong bảo tồn nguồn tài nguyên, bảo vệ đời sống văn hóa xã hội địa phương. Đây chính là bài học kinh nghiệm cho những nơi mà du lịch cộng đồng mới nhen nhúm như Tây Giang. Việc này đòi hỏi ngay từ những bước đi đầu tiên, Tây Giang cần xác định một mô hình quản lý phù hợp đối với hoạt động phát triển du lịch cộng đồng tại địa phương. Mô hình này nhất thiết phải đặt ra vai trò và trách nhiệm của các bên liên quan trong việc vận hành các hoạt động du lịch gắn với phát triển cộng đồng. Trong mô hình này, cộng đồng có vai trò chính yếu trong việc tham gia vào các hoạt động du lịch và cũng là người hưởng lợi từ sự phát triển Số 30 (Tháng 12 - 2019)90 NGHIÊN CỨUVĂ N HÓA du lịch tại địa phương của mình. Nhưng quản lý nhà nước sẽ giữ vai trò chủ đạo trong việc điều phối, đánh giá, giám sát các hoạt động diễn ra tại địa phương. Mô hình không chỉ thể hiện sự tương tác của các bên liên quan đến hoạt động chính là du lịch cộng đồng mà còn thể hiện mối quan hệ của các bên đó với nhau, trong đó, quản lý nhà nước giữ vai trò kết nối cộng đồng với thị trường, cộng đồng với các nhà chuyên môn và khoa học, cộng đồng với các nhân tố khác. Trong khuôn khổ của bài viết, tác giả dừng lại ở việc đặt ra vấn đề xây dựng một mô hình quản lý phù hợp cho sự phát triển cộng đồng tại một địa phương trong sự khởi đầu khai thác và phát triển du lịch như Tây Giang. Hy vọng rằng, từ nền tảng này, chính quyền địa phương kết hợp với các nhà chuyên môn, nhà khoa học có thể đưa ra những giải pháp cụ thể hơn trong quy hoạch điểm du lịch, xây dựng sản phẩm du lịch đặc thù, xây dựng thang bậc giám sát, đánh giá sự phát triển bền vững Là một điểm đến đầy hấp dẫn với nguồn tài nguyên hoang sơ, giàu bản sắc, Tây Giang sẽ khởi sắc nhờ phát triển du lịch bằng sức mạnh nội lực của mình, nhưng nhất thiết phải đặt trong một mô hình quản lý chặt chẽ để sự phát triển hôm nay không ảnh hưởng đến quyền lợi của các thế hệ mai sau. Đ.T.P.A (TS., Khoa Việt Nam học, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội) Tài liệu tham khảo Tiếng Việt 1. Chương trình phát triển năng lực du lịch có trách nhiệm với môi trường và xã hội do liên minh châu Âu tài trợ (2013), Giới thiệu về du lịch có trách nhiệm, Tờ thông tin số 1, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Hà Nội. 2. Chương trình phát triển năng lực du lịch có trách nhiệm với môi trường và xã hội do liên minh châu Âu tài trợ (2013), Du lịch có trách nhiệm và ngành lữ hành ở Việt Nam, Tờ thông tin số 2, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Hà Nội. 3. Nguyễn Đình Hòe, Vũ Văn Hiếu (2001), Du lịch bền vững, Nxb. Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội. 4. Tô Duy Hợp, Lương Hồng Quang (2000), Phát triển cộng đồng: Lý thuyết và vận dụng, Nxb. Văn hóa - Thông tin, Hà Nội. 5. Lê Hồng Lý (chủ biên) (2010), Giáo trình Quản lý di sản văn hóa với sự phát triển du lịch, Giáo trình do quỹ Ford tài trợ, Trường Đại học Văn hóa Hà Nội. 6. Nguyễn Minh Tuệ (chủ biên) (1999), Địa lý du lịch, Nxb. Tp. Hồ Chí Minh, Tp. Hồ Chí Minh. 7. Viện Nghiên cứu Phát triển Du lịch (2011), Chiến lược phát triển du lịch Việt Nam đến năm 2020, tầm nhìn đến năm 2030, Hà Nội. 8. Viện Nghiên cứu và Phát triển ngành nghề nông thôn Việt Nam (2012), Tài liệu hướng dẫn phát triển du lịch cộng đồng, Hà Nội. Tiếng Anh 9. Berker. M (1983), Traditional landscape and mass tourism in the Alps, The Geogr Review, Vol. 4, 395 - 415. 10. Bien, Amos (2004), The simple user’s guide to cetification for subtailnabe tourism and ecotourism, The international Ecotuorism Society. 11. Donald G. Reid (2003), Tourism, Globalization and Development Responsible Tourism Planning, Pluto Press, USA. 12. Liedewij van Breugel (2013), Community- based tourism: Local participation and perceived impacts - A comparative study between two communities in Thailand, Faculty of Social Sciences Radboud University Nijmegen. 13. Silvers, Julia Rutherford (2003), Professional coordination, John Wiley & Sons, Inc., Hoboken. 14. Sue Beeton (2006), Community development through tourism, Landlinks Press, Australia. 15. The Mountain Institute (2000), Community - Based Tourism for Conservation and Development: A Resource Kit, The Mountain Institute, USA. Ngày nhận bài: 25 - 11 - 2019 Ngày phản biện, đánh giá: 4 - 12 - 2019 Ngày chấp nhận đăng: 27 - 12 - 2019
File đính kèm:
- mo_hinh_quan_ly_tham_du_trong_phat_trien_du_lich_cong_dong_t.pdf