Tính duy nhất nghiệm của β - Nhớt của phương trình Hamilton-Jacobi trong không gian Banach
1. MỞ ĐẦU
Lí thuyết nghiệm nhớt của phương trình đạo hàm riêng đã xuất hiện từ đầu những năm
80 của thế kỉ trước, nó được đề xuất bởi Crandall M. G và Lions P.-L. trong bài báo [8].
Cho đến nay đã có rất nhiều công trình nghiên cứu về nghiệm nhớt và ứng dụng của chúng
như: [2], [8], [13] về phương trình đạo hàm riêng trong không gian hữu hạn chiều; [1], [3],
[4], [7], [9], [11], [12], [14], [15], [5], [6] về phương trình đạo hàm riêng trong không gian
vô hạn chiều.
Ban đầu, khi nghiên cứu nghiệm nhớt của phương trình đạo hàm riêng người ta dùng
dưới vi phân Fréchet. Trong công trình nghiên cứu của mình, Borwein và Preiss (xem [5])
đã đưa ra khái niệm β − dưới vi phân. Trong đó β là một lớp các tập con của không gian
X mà trong các trường hợp đặc biệt của β thì ta nhận được các dưới vi phân quen thuộc
như dưới vi phân Fréchet, Hadamard, Hadamard yếu, Gâteaux.
Bài viết này nghiên cứu tính duy nhất của nghiệm β − nhớt của phương trình
Hamilton-Jacobi dạng u H x Du + = ( , ) 0. Cụ thể là tính duy nhất nghiệm β − nhớt của
phương trình cho lớp hàm liên tục và bị chặn. Đây là sự mở rộng cho kết quả được nêu
trong [6], ở đó các tác giả đã chứng minh được tính duy nhất nghiệm của phương trình
u H x Du + = ( , ) 0 cho lớp hàm liên tục đều và bị chặn.
Trang 1
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tóm tắt nội dung tài liệu: Tính duy nhất nghiệm của β - Nhớt của phương trình Hamilton-Jacobi trong không gian Banach
giá tr b ng −∞( +∞ ). f X , f β − x β − Cho hàm xác ñ nh trên ta nói r ng là kh vi t i và có ñ o hàm ∇β f( x ) n u f( x ) h u h n và fxtu(+− ) fx () −〈∇ t fxu (), 〉 β → 0 t khi t → 0 ñ u trên u∈ V v i b t kì V ∈ β. Ta nói r ng hàm f là β − trơn t i x n u * ∇βf: X → X β là liên t c trong lân c n c a x. Đ nh nghĩa 2.4. Cho f: X → ℝ là m t hàm n a liên t c dư i và f( x )< +∞ . Ta nói r ng f là kh dư i vi phân β − nh t và x* là m t dư i ñ o hàm β − nh t c a f t i x n u * t n t i m t hàm Lipschitz ñ a phương g: X → ℝ sao cho g là β − trơn t i x , ∇β g( x ) = x và f− g ñ t c c ti u ñ a phương t i x. Ta kí hi u t p t t c các dư i ñ o hàm β − nh t − c a f t i x là Dβ f( x ) và g i là dư i vi phân β − nh t c a f t i x. Cho f: X → ℝ là m t hàm n a liên t c trên và f( x )> −∞ . Ta nói r ng f là kh trên vi phân β − nh t và x* là m t trên ñ o hàm β − nh t c a f t i x n u t n t i m t hàm * Lipschitz ñ a phương g: X → ℝ sao cho g là β − trơn t i x , ∇β g( x ) = x và f− g ñ t c c ñ i ñ a phương t i x. + Ta kí hi u t p t t c các trên ñ o hàm β − nh t c a f t i x là Dβ f( x ) và g i là trên vi phân β − nh t c a f t i x . Đ nh lí dư i ñây cho chúng ta thông tin v s liên h gi a các dư i ñ o hàm β − nh t c a hàm b ch n, n a liên t c dư i. K t qu này ñư c s d ng trong vi c ch ng minh tính duy nh t nghi m β − nh t c a phương trình Hamilton Jacobi. Đ nh lí này l y kĩ thu t ch ng minh [Theorem 2.9, [6]] và ý tư ng [Lemma III.6, [5]]. Đ nh lí 2.5. Cho X là m t không gian Banach v i chu n tương ñương v i chu n β − trơn và f1,..., fN : X → ℝ là N hàm n a liên t c dư i, b ch n. 118 TRƯỜNG ĐẠI HỌC THỦ ĐÔ H NỘI * − Khi ñó, v i m i ε > 0, t n t i xn ∈ Xn, = 1,..., N và xn∈ Dfβ n( x n ) tho mãn: ‖* ‖ ‖ * ‖ i) diam(xx1 ,...,N ).max(1, x 1 ,..., x N ) < ε , N N ii) fxn()inf n< fx n () + ε , ∑x∈ X ∑ n=1 n = 1 N * iii) ∑ xn < ε. n=1 N Ch ng minh: V i m i s th c t > 0, ta xác ñ nh hàm wt : X → ℝ cho b i: N N ‖ ‖ 2 wxxt(1 ,..., N )=∑ fxt nn ( ) + ∑ xx nm − . n=1 n , m = 1 Đ t Mt= inf w t , khi ñó Mt ñơn ñi u tăng theo t và b ch n trên b i: N α:= liminffxn ( n ): diam ( xx1 ,..., N ) ≤ η . η→0 ∑ n=1 Th t v y, v i ε > 0 b t kì, t n t i η0 > 0 sao cho v i m i 0 <η < η 0 thì: N inf∑ fxn ( n ): diam (,... xx1 , N ) ≤η < α + ε . n=1 2 2 Ch n η∈(0, η 0 ) tho mãn t. N .η< ε . Khi ñó, t n t i y1,..., y N sao cho: diam(y ,..., y ) <η 1 N Và: N N ∑fynn( )< inf ∑ fx nn ( ): diam (,..., xx1 N ) ≤η + ε . n=1 n = 1 N ‖ ‖ 2 Theo cách ch n η trên ta có: t∑ yn− y m < ε nên: n, m = 1 N N N ‖ ‖ 2 ∑fytyynn()+−< ∑ nm inf ∑ fx nn (): di am (,...,) xx1 N ≤+<+η 2 εα 3. ε n=1 nm ,1 = n = 1 Do ñó Mt 0 b t kì nên Mt ≤ α. Đ t M= lim M t . Trên không gian t→+∞ tích X N có m t chu n tương ñương v i m t chu n β − trơn. V i m i t > 0 áp d ng 1 t nguyên lí bi n phân trơn [5] cho hàm wt t n t i m t hàm φt l i, C và xn , n= 1,..., N sao t t ‖t t ‖ cho wt+φ t ñ t c c ti u ñ a phương t i (x1 ,..., x N ), ∇βφt(x1 ,..., x N ) < ε / N và t t 1 1 wxxt(,...,1 N )inf< w t +≤+ M . (1) t t TẠP CHÍ KHOA HỌC −−− SỐ 8/2016 119 ttt t ttt t V i m i n, hàm ywx֏ t(111 ,..., xyx nnNt−+ ,, ,..., x )+φ ( x 111 ,..., xyx nnN −+ ,, ,..., x ) ñ t c c t ti u ñ a phương t i y= x n. Như v y, v i n= 1,..., N thì: N x* :=−∇φ (,...,)2 xxttt −∇‖‖ .(2 xxDfx tt −∈ )− (). t (2) ntβ xt n 1 N∑ β nm β nn m=1 Do ñó: NN NN x* =−∇φ (,...,)2 xxttt − ∇‖‖ .(2 xx tt − ). ∑∑ntβ xtN n 1 ∑∑ β nm nn==11 nm == 11 N Vì: ‖− ∇φ(xt ,..., x t ) ‖ < ε và ∇‖‖.(2xxtt −+∇ ) ‖‖ .( 2 xx tt −= )0 nên: ∑ β xn t1 N βnm β mn n=1 N x* < ε. ∑ nt n=1 Theo Đ nh nghĩa Mt , k t h p v i (1) ta có: t t Mt/2≤ wx t /2( 1 ,..., x N ) t N tt‖ tt ‖ 2 =wxxt(1 ,..., N ) −∑ xx nm − 2 n, m = 1 t N 1 ‖t t ‖ 2 ≤+−Mt∑ x n − x m . t 2 n, m = 1 Do ñó: N 1 t‖ xxt− t ‖ 2 ≤2( MM − + ) ∑ nm tt /2 t n, m = 1 và t ñó ta có k t lu n: N ‖t t ‖ 2 limt xn− x m = 0. t→+∞ ∑ n, m = 1 Suy ra: t t limdi am (x1 ,..., x N ) = 0. t→+∞ ‖ ‖‖2 ‖ ‖ ‖ M t khác ta có ñánh giá ∇β . ()x ≤ 2 x nên t công th c (2) ta có N ‖x* ‖‖≤−∇φ ( xxttt ,..., ) ‖ +∇ 2 ‖‖ .2 ( xx tt − ) nt xt n 1 N∑ nm m=1 εN ε ‖tt ‖ tt ≤+2t∑ 2 xxn −≤+ m 4 tN dia m ( xx1 ,...,N ) Nm=1 N ‖* ‖ suy ra: limxn = 0 do ñó t→+∞ t 120 TRƯỜNG ĐẠI HỌC THỦ ĐÔ H NỘI t t ‖* ‖ ‖ * ‖ limdia m (xx1 ,...,N ).max( x 1 ,.. ., x N )= 0. t→+∞ t t Và: t t ‖* ‖ ‖ * ‖ limdia m (xx1 ,...,N ).max(1, x 1 ,..., x N )= 0 . t→+∞ t t Như v y, vì α là m t ch n trên c a Mt nên ta có: N M≤lim inf fxn ( n ) :diam ( xx1 ,..., N ) ≤ η η→0 ∑ n=1 N N t t t ≤limin ffxnn ( ) = l im inf wxxM t (1 , ..., N ) ≤ t→+∞∑ t →+∞ ∑ n=1 n = 1 Nên: N M=liminf fxn ( n ): dia m ( xx1 ,..., N ) ≤ η . η→0 ∑ n=1 V i η > 0 b t kì ta có: N N inffxnn (): dia m (,..., xx1 N )≤η ≤ inf fx n ( ) ∑x∈ X ∑ n=1 n = 1 suy ra: N N M=liminf fxnn ( ): diam (,..., xx1 N ) ≤η ≤ in f fx n ( ) . η→0 ∑x∈ X ∑ n=1 n = 1 N t t t Theo cách xác ñ nh hàm wt ta có ∑ fxnn( )≤ wx t (1 ,..., x N ). T công th c (1) ta có: n=1 N N t 1 1 fxMn() n<+≤ inf fx n (). + ∑x∈ X ∑ n=1t n = 1 t L y x= x t và x*= xn * , = 1,..., N v i t ñ l n ta có k t lu n c a Đ nh lí. n n n n t 2.2. Nghi m β − nh t c a phương trình Hamilton Jacobi Cho X là không gian Banach th c, X * là không gian ñ i ng u c a nó. Xét phương trình ñ o hàm riêng: F( x, u , Du ) = 0. Trong trư ng h p t ng quát, phương trình (3) không có nghi m c ñi n. Nghi m nh t c a phương trình ñã ñư c ñ xu t b i Crandall và Lions [8] ñ thay th cho nghi m c ñi n. Đ nh nghĩa ban ñ u c a nghi m nh t ñư c trình bày trong [8] và [7] trên cơ s dư i vi phân Fréchet. Trong [[9], [6]], nghi m β − nh t ñư c ñ nh nghĩa cho phương trình (3) trên không gian không có chu n Fréchet trơn. Ta nh c l i ñ nh nghĩa dư i ñây. TẠP CHÍ KHOA HỌC −−− SỐ 8/2016 121 Đ nh nghĩa 2.6. ( Definition 3.1, [6]) Cho X là m t không gian Banach v i chu n tương ñương m t chu n β − trơn. M t hàm u: X → ℝ là nghi m dư i β − nh t c a phương trình (3) n u u là m t hàm n a liên * + t c trên và v i m i x∈ X , v i m i x∈ Duxβ ( ), Fxux(,(), x * )≤ 0. M t hàm u: X → ℝ là nghi m trên β − nh t c a phương trình (3) n u u là m t hàm * − n a liên t c dư i và v i m i x∈ X , v i m i x∈ Duxβ ( ), Fxux(,(), x * )≥ 0. Hàm u ñư c g i là nghi m β − nh t c a phương trình (3) n u u v a là nghi m dư i β − nh t v a là nghi m trên β − nh t c a phương trình (3). M t k t qu quan tr ng c a m c này là Đ nh lí dư i ñây. Đ nh lí này là s m r ng cho Đ nh lí 3.2 trong [6] ñây u, v trong Đ nh lí ñư c phát bi u là hai hàm b ch n sao cho u n a liên t c trên và v n a liên t c dư i còn k t qu Đ nh lí 3.2 trong [6] thì hàm u, v b ch n và liên t c ñ u trên X . Đây cũng là cơ s ñ ch ng minh tính duy nh t nghi m cho phương trình (3) Đ nh lí 2.7. Cho X là m t không gian Banach v i chu n tương ñương v i m t chu n * β − trơn. Xét FxuDu(,, )= u + HxDu (, ) v i H: X× X β → ℝ tho mãn gi thi t: (A) v i * * * m i x, y∈ X và x, y∈ X β , |(,)Hxx*− Hyy (,)| * ≤−−+ wxyxy ( , ** ) K .max(‖ x ** ‖‖ , y ‖‖ ) xy − ‖ , * Trong ñó: K là h ng s dương và w: X× X β → ℝ là hàm liên t c v i w(0,0)= 0. Cho u, v là hai hàm b ch n sao cho u n a liên t c trên và v n a liên t c dư i. N u u là nghi m β − nh t dư i v là nghi m β − nh t trên c a phương trình F(,, x u Du )= 0 thì u≤ v . Ch ng minh: L y ε là h ng s dương b t kì. Theo gi thi t (A) t n t i η∈(0, ε ) và * ‖ ‖ * * m t lân c n Vβ c a 0 trong X β sao cho v i x1− x 2 < 2η và x1− x 2 ∈ V β thì |(,)HxxHxx*−<+ (,)| *ε K .max(‖ x ** ‖‖ , x ‖‖ ) xx − ‖ . 11 22 1212 * Trên X , tô pô Fréchet τ F là tô pô m nh nh t trong các tô pô τ β , nên Vβ là m t τ F − lân c n c a 0. Do v y, t n t i r > 0 (ta có th gi thi t r >η, n u không thì ta gi m η) sao cho B(0, r )⊂ V β . * − * + Áp d ng Đ nh lí 2.5 cho hàm f1= vf, 2 = − u t n t i x1∈ Dvxβ ( 1 ) và x2∈ Duxβ ( 2 ) tho mãn 122 TRƯỜNG ĐẠI HỌC THỦ ĐÔ H NỘI ‖* ‖‖ ‖ ‖* ‖‖ ‖ (i) x1. x 1− x 2 < ε và x2. x 1− x 2 < ε ; * * (ii) x1− x 2 ∈ B(0, r ); (iii) vx()1− ux ( 2 ) < inf( vu −+ )ε . X Vì u là nghi m β − nh t dư i nên ta có: Fxux(,(),) x*= ux () + Hxx (,)0 * ≤ 222 2 22 và v là nghi m β − nh t trên: Fxvx(,(), x* )= vx () + Hxx (, * )0. ≥ 111 1 11 ‖ ‖ * * Do ñó, v i x1− x 2 < 2η và x1− x 2 ∈ V β , inf(vu−> ) vx ()1 − ux ( 2 ) − ε X ≥Hxx(,)* − Hxx (,) * − ε 22 11 ‖* ‖‖ * ‖‖ ‖ ≥−+(εK .max( xx1 , 2 ) xx 12 −− ) ε ≥ −ε(2 + K ). Vì ε > 0 b t kì nên inf(v− u ) ≥ 0 hay v≥ u . X H qu 2.8. Dư i các gi thi t c a Đ nh lí 2.7, nghi m β − nh t trong l p hàm liên t c, b ch n c a phương trình F(,, x u Du )= 0 là duy nh t. N u u, v là hai nghi m β − nh t c a phương trình F(,, x u Du )= 0 khi ñó: u là nghi m dư i β − nh t, v là nghi m trên β − nh t nên theo H qu 2.8 ta có u≤ v , tương t v là nghi m dư i β − nh t, u là nghi m trên β − nh t nên theo H qu 2.8 ta có v≤ u . T ñó ta có u= v . Như v y, ta ñã ch ng minh ñư c tính duy nh t nghi m β − nh t cho phương trình F(,, x u Du )= 0 trong l p hàm liên t c và b ch n, k t qu này là s m r ng th c s cho [Corollary 3.3, [6]]. ñó ñưa ra k t qu tính duy nh t nghi m β − nh t c a phương trình F(,, x u Du )= 0 trong l p hàm b ch n và liên t c ñ u. Nh n xét 2.9. 1) Xét phương trình Hamilton Jacobi g n li n v i lí thuy t ñi u khi n t i ưu (xem [6]): Cho X là m t không gian Banach v i chu n β − trơn, U là m t không gian mêtric, gX: × U → X là m t hàm liên t c, Lipschitz theo bi n x ñ u trên U, t n t i K ∈ β sao cho gxU( , ) ⊂ K v i m i x∈ X , f: X× U → ℝ là hàm liên t c, b ch n, Lipschitz theo bi n x ñ u trên U. TẠP CHÍ KHOA HỌC −−− SỐ 8/2016 123 Ta xác ñ nh hàm H: X× X * → ℝ b i Hxp(,)= sup{− − fx (, α )} . α∈U Khi ñó H tho mãn gi thi t (A) c a Đ nh lí 2.7. Th t v y, v i x, y∈ X và p, q∈ X * , ta có: |HxpHyq (,)−≤ (,)|sup qgy ,(,)α − pgx ,(,) α + sup|(,) fy αα − fx (,)| α∈U α ∈ U ≤−supqpgy ,(,)α + sup pgy ,(,) α −+− gx (,) α Mxy | | α∈U α ∈ U ≤supqpx −+ , Lp‖ ‖‖ xy −+− ‖ Mxy | | x∈ K ≤−+supqpx , L max{,‖ pq ‖‖‖‖ } xyMxy −+− ‖ | |. x∈ K Trong ñó M là h ng s Lipschitz theo bi n x ñ u trên U c a hàm f . L là h ng s Lipschitz c a hàm g. Đi u ki n (A) c a Đ nh lí 2.7 tho mãn v i wxypq(−−= , )sup qpx − , + Mxy | − |. x∈ K Theo H qu 2.8, phương trình u+ H(, xDu ) = 0 có nghi m β − nh t duy nh t. 2) Ví d sau ch ra m t phương trình mà ñi u ki n (A) c a Đ nh lí 2.7 không tho mãn và phương trình không có nghi m duy nh t. Xét X = ℝ, v i borno Fréchet, H : ℝ× ℝ → ℝ xác ñ nh b i Hxp(,)= − p 2 . 1 Phương trình: u+ H(, xDu ) = 0 có hai nghi m c ñi m là hàm u ≡ 0, và hàm u= x 2 . 4 Gi thi t A) ta có th th y r ng n u x− y d n ñ n 0 và x*− y * d n ñ n 0 thì |Hxx (,* )− Hyy (, * )| d n ñ n 0, tuy nhiên ñi u này không ñúng. Th t v y v i δ > 0, ch n 1 1 x*=δ +, y * = thì |Hxx (,* )− Hyy (, * )|2. > δ δ 3. K T LU N Bài vi t ñã ch ng minh ñư c tính duy nh t nghi m β − nh t c a phương trình Hamilton Jacobi trong l p hàm liên t c và b ch n. Đây là s m r ng cho k t qu ñư c trình bày trong [6], ñó k t qu ñư c trình bày cho l p hàm liên t c ñ u và b ch n. Tuy nhiên, tính duy nh t nghi m β − nh t cho l p hàm liên t c và không b ch n cũng như Hamilton H trong phương trình u+ H( x , Du ) trong ñó H ph thu c ba n H(,, x u Du ) chưa ñư c trình bày. Trong th i gian t i chúng tôi hy v ng r ng s có ñư c nh ng k t qu m i cho các v n ñ quan tâm ñó. 124 TRƯỜNG ĐẠI HỌC THỦ ĐÔ H NỘI TÀI LI U THAM KH O 1. Barbu V., Prato G. D., (1983), Hamilton Jacobi equations in Hilbert spaces , Boston, London, Melbourne. 2. Bardi M., Capuzzo Dolcetta I. (1997), Optimal control and viscosity solutions of Hamilton Jacobi Bellman equations , Birkhauser, Boston. Basel. Berlin. 3. Borwein J. M. and Zhu Q. J. (1999), "A survey of subdifferential calculus with applications", Journal nonlinear analysis , Vol. (38), pp.687 773. 4. Crandall M. G. and Lions P. L. (1986), "Hamilton Jacobi equations in infinite dimensions", II, J. Funct. Anal. , (65), pp.368 405. 5. Borwein J. M., Preiss D. (1987), "A smooth variational principle with applications to subdifferentiability and to differentiability of convex functions", Trans. Amer. Math. Soc ., (303), pp.517 527. 6. Borwein J. M., Zhu Q. J., (1996), "Viscosity solutions and viscosity subderivatives in smooth Banach spaces with applications to metric regularity", SIAM J. Control and Optimization , (34), pp.1568 1591. 7. Crandall M. G. and Lions P. L. (1985), "Hamilton Jacobi equations in infinite dimensions", I, J. Funct. Anal. , (62), pp.379 398. 8. Crandall M. G., Lions P. L. (1983): "Viscosity solutions of Hamilton Jacobi equations" , Trans. Amer. Math. Soc , (277), pp.1 42. 9. Deville R., Godefroy G. & Zizler V. (1993), "A Smooth variational principle with applications to Hamilton Jacobi equations in infinite dimensions", J. Funct. Anal. , (111), pp.197 212. 10. Deville R., Godefroy G. & Zizler V. (1993), "Smoothness and Renormings in Banach Spaces", Pitman Monographs and Surveys in Pure and Applied Mathematics , (64), J. Wiley & Sons, Inc., New York. 11. Durea M. (2003), "Applications of the Fréchet subdifferential", Serdica Math. J. , (29), pp.301 314. 12. El Haddad E., Deville R. (1996), "The Viscosity Subdifferential of the Sum of Two Functions in Banach Spaces, I: First Order Case", Journal of Convex Analysis , Volume 3, (2), pp.295 308. 13. Ishii H. (1987), "Perron's method for Hamilton Jacobi equations", Duke Math. J. , (55), pp.369 384. 14. Mordukhovich B. S., Nam N. M., Yen N. D. (2007), "Subgradients of marginal functions in parametric mathematical programming", Math. Program., Ser. B , (116), pp.369 396. 15. Mordukhovich B. S., Yongheng Shao, Zhu Q. J., (2000), "Viscosity Coderivatives and Their Limiting Behavior in Smooth Banach Spaces" , Kluwer Academic Publishers , Printed in the Netherlands, (4), pp.1 39. THE UNIQUENESS OF β − VISCOSITY SOLUTIONS OF HAMILTON JACOBI EQUATIONS IN BANACH SPACES AbstractAbstract: This article provides some results on β − viscosity sub differential and the uniqueness of β − viscosity solutions of Hamilton Jacobi equations in the class of bounded and continuous functions. Keywords : Bornology β, β − smooth, β − viscosity subsolution, β − viscosity supersolution, Hamilton Jacobi equations.
File đính kèm:
- tinh_duy_nhat_nghiem_cua_nhot_cua_phuong_trinh_hamilton_jaco.pdf